Tôi đi làm đại lý!

Tôi đi làm đại lý!

(ĐTCK) Dạo này kinh tế suy thoái, lương lậu ngày càng teo tóp, anh em gặp nhau toàn thấy thở dài. Đấy là cái nguyên cớ để mình chân ngoài, chân trong đi làm đại lý bảo hiểm mấy tháng trời…

Tôi đi làm đại lý!  ảnh 1

Nghe mình rụt rè đề nghị, ông anh trong hội tenis - vốn là sếp nhớn trong một công ty bảo hiểm - trợn mắt: Chú mày đùa à. Vừa viết vừa lách cũng kiếm đủ tiền chợ cho vợ, tiền học cho con. Bon chen làm gì?

* Nhưng dạo này đói quá, gấu nhà em nó thi hành triệt để “Cuộc vận động hai không”, nói không với nhậu nhẹt, nói không với đàn đúm. Không chân ngoài, chân trong thì có khi cũng phải nghỉ bóng bánh...

* Sếp cười khầng khậc: Chú không phải gây sức ép. Đến bọn anh, sáng đại gia, chiều có khi thành osin kia kìa… Nhưng thôi, chú biết gì về bảo hiểm mà đòi đi làm tư vấn?

* Thì em cứ chiết tự rằng, bảo hiểm là nghề bảo vệ người ta khỏi các rủi ro.

* Chết chết, thế thì chú phải xin đi làm… bảo vệ chứ.

* Anh cứ đùa. Mấy công ty bảo hiểm quảng cáo tìm đại lý đầy rẫy kia kìa. Nào là “chỉ cần đủ 18 tuổi trở lên, có đầy đủ hành vi dân sự, trải qua 1 khóa đào tạo ngắn ngày, bất cứ công dân Việt Nam nào cũng có thể trở thành người tư vấn bảo hiểm”. Nào là “không đòi hỏi bằng cấp, không bó hẹp về thời gian và không gian làm việc”. Nào là “triệu phú đô la và cơ hội thăng tiến trong tầm tay”. Nào là vân vân và vân vân…

* Đấy là mấy công ty bán bảo hiểm kiểu… đa cấp. Bên anh uy tín, đừng có đùa. Hiểu theo nghĩa thô thiển nhất thì bảo hiểm là sự đóng góp của số đông vào sự bất hạnh của số ít. Nhân văn nó ở chỗ ấy. Hiểu chửa??? Mà thôi, anh giới thiệu chú đến chỗ thằng em phụ trách bộ phận tuyển dụng đại lý, nó khai hóa cho rồi muốn làm đại lý lúc ấy hẵng hay.

Ừ ừ, gật gật rồi hôm sau đến chỗ hẹn. Ông phụ trách hơn mình vài tuổi bảo, chú là chỗ anh em, lại làm báo, chắc có quan hệ nên không phải tập huấn nhiêu khê. Mai bắt đầu đi làm. À mà nhà chú ở chỗ nào nhỉ?

* Dạ, em ở chỗ này… chỗ này…

* Thế thì đến chỗ cậu H., phụ trách địa bàn ấy, cậu ấy hướng dẫn cho. Địa chỉ đây…

 

Ngày đầu tiên đi làm

Tay phụ trách trẻ măng, đầu tóc như con công bảo, mỗi tháng doanh thu không được năm bảy trăm triệu trở lên thì phắn cho được việc bác nhé… (nghĩ bụng, ông này mà thập thò ở ngõ, người ta đã phải hô vợ con cửa đóng then cài, chứ còn tư vấn tư viếc gì).

Con công đi rồi, một em tư vấn xinh như hoa tên Lan ngồi cạnh ghé tai thầm thì: anh kệ thằng ấy. Chỉ được cái ăn chặn hợp đồng của người khác là giỏi. Gật đầu, ừ cũng chẳng sao! Anh đi làm thêm lấy tiền nuôi cháu. Dạo này vật giá leo thang vùn vụt. Khó sống quá. Làm tư vấn lâu rồi, có gì em cứ chỉ bảo anh.

* Có gì đâu anh. Anh về nhà viết ra giấy các mối quan hệ từ thân đến sơ, rồi theo danh sách ấy mà triển khai. Tài liệu tư vấn đây. À, mà thấy anh cũng hiền lành, em bảo: anh có hợp đồng nào lơn lớn cứ chuyển em, em đưa sang công ty khác kiếm phần trăm cao hơn. Tội gì!

* Nhưng xác nhận đại lý, rồi hợp đồng…, toàn dấu của công ty này cơ mà?

* Anh đúng là cà tẩm. Bọn em trụ ở đây là bởi công ty này to, có uy tín với khách hàng, chứ điều khoản bảo hiểm chặt lắm, hoa hồng lại hẻo. Anh cứ làm đi, bọn em giúp…

 

Tháng thứ hai

Vậy là mình cũng kiếm được dăm cái hợp đồng. Mỗi tội toàn của ông anh, bà chị với mấy ông bạn nghèo nên bị liệt vào dạng tôm tép. Nhưng bắt tay vào nghề mới thấy, đời nhiều nghịch lý vui ra phết. Giả dụ, hỏi một trăm người thì cả trăm đều bảo, con người mới quý chứ tài sản chỉ là phù du… Thế mà phần đông các bác có ô tô - nghĩa là trung lưu trở lên - đều hăng hái mua bảo hiểm vật chất xe ô tô để phòng xe hỏng, xe mất, nhưng khi được chào mua bảo hiểm tai nạn người ngồi trên xe thì lăn tăn lắm. Hay nhiều bác bỏ ra mấy chục triệu bạc đi du lịch ngoại quốc, nhưng lại tiếc mấy chục ngàn mua bảo hiểm du lịch. Mua bảo hiểm thì chỉ chăm chăm “soi” mức phí, còn điều khoản hợp đồng thế nào, đền bù ra sao, coi như khoán cho mấy ông tư vấn (may mà gặp mình tử tế, tư vấn chuẩn… he he..).

Còn chuyện của các anh chị đại lý mới vui. Có hôm, đang rảnh việc thì một số lạ gọi đến:

* A lô, dạ, cho phép gặp anh ạ.

* Ừ, có gì không em?

* Dạ, em đang là tư vấn viên bảo hiểm của Công ty X. Em muốn giới thiệu sản phẩm vừa thiết kế hoàn chỉnh, tuyệt vời: Sản phẩm bảo hiểm giáo dục, rất tốt cho những phụ huynh muốn lo cho tương lai học hành của những người con thân yêu sau này, đó cũng chính là tấm lòng mà cha mẹ biết chăm sóc quan tâm đến con cái của mình trong từng thời gian, lo cho con thành tài khi khôn lớn trưởng thành, cho con sự tin yêu nơi cha mẹ…

Ngừng lại vài giây (chắc để thở), “Số lạ” thao thao: còn với các phụ huynh, công ty có "Sản phẩm bảo hiểm hỗn hợp 6 năm" rất tốt và cũng thích hợp. Anh tham gia sản phẩm chính “Hỗn hợp 6 năm” cùng sản phẩm phụ là “Bảo hiểm tai nạn cá nhân”. Mức bồi thường khi có rủi ro xảy ra là 300% trên mệnh giá. Khi tham gia sản phẩm này, nếu anh… tử vong, anh sẽ được khuyến mãi 200% của sản phẩm phụ ạ.

* Trời!!! Chết mà cũng có khuyến mãi à? Em ơi, anh cũng là tư vấn bảo hiểm của công ty… Chưa kịp dứt lời đã nghe tiếng cúp máy cái rụp!

 

Tháng thứ ba

Một hôm, con công gọi lên bảo: doanh thu của anh thấp lắm. Cẩn thận tháng này đang có đợt thanh lọc đại lý. Thôi bây giờ giao cho anh quản ngành giáo dục ở huyện Y. Sắp đến mùa khai giảng, ta phải tập trung bán bảo hiểm giáo dục. Nghiệp vụ bảo hiểm học sinh đơn giản, dễ khai thác, nên các sếp quan tâm lắm… À này, lúc nào la cà với sếp trên, anh nói tốt cho em mấy câu nhé.

Gớm, chuyển tông nhanh thế. Chắc biết mình chơi với ông sếp trong hội tenis rồi đây. Rồi, giáo dục thì giáo dục. Anh sợ gì…

Nhưng hóa ra sợ thật. Cả huyện có vài mươi trường cơ sở, dăm trường trung học cả công lẫn tư mà dân tư vấn bảo hiểm lượn ve ve như đèn cù. Rủ ông bạn phóng viên phụ trách mảng giáo dục quen biết địa bàn ấy đi “thuyết khách” cùng. Đến trường đầu tiên, biết hai thằng là dân báo chí đi làm thêm, cô hiệu trưởng ái ngại: cũng muốn bán cho các anh lắm nhưng phòng giáo dục đã có chỉ đạo rồi. Năm nay, học sinh toàn huyện mua bảo hiểm của Công ty X, công văn dấu đỏ vẫn tươi rói đây, các anh xem…

Ngao ngán. Thảo nào, hôm trước mình điện thoại xin gặp, nghe đến từ bảo hiểm, ông trưởng phòng giáo dục cứ ú a ú ớ rồi tắt phụt, từ đó máy toàn ò í e…

Nghe mình than thở, lò phản ứng nổi khùng: sao anh không đến tận phòng giáo dục làm cho ra nhẽ. Cạnh tranh toàn dưới thắt lưng thế bố ai chịu được. Phen này thì ông kiện, ông kiện…

 

Tháng thứ tư

Lĩnh hoa hồng. Chị tài vụ bảo, quý vừa rồi em mới thử việc lại chưa đủ chỉ tiêu doanh số. Hoa hồng chỉ được có… triệu mốt thôi.

* Thôi chị ạ, hẻo thì hẻo cũng phải tán lộc, chị cầm tạm một trăm cho em vui lòng. Thử việc, lương lậu nó cũng là của hương hoa ấy mà.

Còn triệu bạc hương hoa, về đến cửa phòng, các em đã tíu tít, hôm nay anh lĩnh đợt hoa hồng đầu tiên à? Anh có biết khách hàng… Trần Văn Lệ không? Từ lúc nãy đến giờ ông ấy cứ thập thò ngoài cửa đợi anh mãi.

À, Lệ nhưng không… quyên chứ gì? Trưa nay rỗi việc anh em mình chuồn sớm nhỉ.

Em Lan bảo, anh chờ con công về đã. Anh em mình đi ăn mảnh, về nó cằn nhằn chết!

Không ngờ con công nhìn ẻo lả thế mà uống tợn. Xong lại rủ đi vũ trường. Nhập thêm mấy chai ken, đi đến đâu cũng chém gió vù vù.

Mình nhắc khéo: Hỗn quân hỗn quan, nói chuyện vui thôi. Bàn công việc e không tiện.

Tay gã vung lên phần phật: Đây là đất của mỗ. Đứa nào xớ rớ sửa cho nhừ đòn chứ đùa à.

Nghĩ bụng: gớm, sức vóc như ông, tôi búng ngón tay cái thì chả lõm sọ. Ông cứ húng…

Lan thì thầm, tay này càng ngày càng bẳn tính. Chắc là tâm sinh lý có vấn đề.

Cô bên cạnh đế vào: có mà cái màng túi nó có vấn đề ý. Hợp đồng cá nhân giảm sút, doanh thu cả khu vực cũng giảm theo, bẳn tính là phải.

Nghe thế lại đỡ ghét tay này. Con công bảo, không may cho anh, vào nghề bảo hiểm đúng cơn suy thoái. Chứ mấy năm trước, đại lý có nghề ở đây cũng phải tròm trèm dăm ba chục triệu hoa hồng một tháng.

Thế phụ trách như chú thì sao?

Cái Lan đế vào: anh H. thì kiễng chân lên cái là ngồi vào MDRT ngay.

* Sao chú lại sắp lên chức à?

* Con công cười: Đâu, nó là Million Dollar Round Table - Câu lạc lộ Bàn tròn triệu đô dành cho các đại lý bảo hiểm xuất sắc. Nhưng anh đừng nghe cái Lan, ngồi vào chỗ ấy phải cơ duyên lắm. Anh em mình cứ mèo nhỏ bắt chuột nhỏ, tích tiểu thành thành đại. Nghề làm dâu trăm họ như mình, sểnh ra là bị cằn nhằn, bị trên đe dưới búa!

Đúng thật. Làm nghề tư vấn bảo hiểm mà không biết tâm lý, nhu cầu, sở thích của khách hàng thì cũng chỉ thả mồi bắt bóng thôi các vị ạ… Nhưng đại lý bảo hiểm như mình mấy tháng nay thì có gọi là nghề không nhỉ?